— Lan, con ăn thử món này đi, mẹ làm hợp khẩu vị con đấy — bà Liên, mẹ chồng tôi, mỉm cười.

Âm mưu sau cánh cửa gỗ

Ngày giỗ bà nội chồng, tôi – Lan – vốn định ở lại thành phố vì công việc gấp, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cũng là ngày trọng, không về thì sợ mang tiếng. Tôi vội vàng bắt chuyến xe cuối chiều, về quê chồng.

Trong đầu tôi chỉ lo chuyện lễ lạt. Nhưng nào ngờ, chính chuyến về bất chợt ấy lại kéo tôi vào một sự thật rùng rợn mà tôi chưa từng dám nghĩ tới.

Không khí lạnh lẽo sau mâm cỗ
Nhà chồng tôi đông đủ hơn mọi khi. Anh Cường – chồng tôi – đang phụ mấy bác bày biện ngoài sân. Tôi phụ dọn mâm xong, thấy người nhức mỏi nên định vào buồng nằm nghỉ một lát.

Đi ngang qua phòng trong, tôi nghe tiếng mẹ chồng và em chồng – Hảo – thì thầm. Ban đầu, tôi định bỏ qua, nhưng một câu lọt vào tai khiến tôi sững người:

— “Thuốc tẩm xong rồi! Chỉ cần nó chết, tiền sẽ về tay chúng ta.”

Tôi chết lặng. Bước chân khựng lại ngay sau cánh cửa gỗ cũ kỹ.

“Thuốc… tẩm xong rồi?” – đầu tôi ong lên. Họ đang nói về ai? Chẳng lẽ… về tôi?

Nỗi nghi ngờ bủa vây
Tim tôi đập thình thịch. Tôi nấp sát vách, cố nén thở.

Em chồng thì thào:
— Nhưng… nếu nó không ăn thì sao?
Mẹ chồng lạnh giọng:
— Tao biết tính nó. Tý nữa mệt sẽ đói, kiểu gì cũng ăn. Đừng lo.

Cổ họng tôi khô rát. Rõ ràng, “nó” ở đây là tôi!

Tôi run lẩy bẩy, nhớ lại bao lần mẹ chồng bóng gió: “Con gái quê lên phố, chẳng làm ra tiền, ăn bám nhà này thôi.” Hảo thì ghen ghét, suốt ngày xỉa xói. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ… họ có thể ác đến mức muốn giết tôi.

Bữa cơm định mệnh
Buổi tối, mọi người quây quần. Tôi ngồi cạnh chồng, cố giấu sự hoảng loạn. Trên mâm bày đủ món, trong đó có đĩa gà xào xả ớt do mẹ chồng đích thân mang ra.

— Lan, con ăn thử món này đi, mẹ làm hợp khẩu vị con đấy — bà Liên, mẹ chồng tôi, mỉm cười.

Tôi nhìn đĩa thức ăn, mồ hôi lạnh túa ra. Chính nó? Hay món nào khác?

Cường gắp cho tôi một miếng. Tôi lúng túng, chưa kịp đưa lên miệng thì điện thoại reo. Như vớ được cứu tinh, tôi đặt đũa, chạy ra ngoài nghe. Đó chỉ là cuộc gọi quảng cáo vớ vẩn, nhưng nhờ thế, tôi tránh được miếng ăn kia.

Từ xa, tôi nghe thấy tiếng mẹ chồng khẽ gắt với Hảo:
— Sao nó chưa ăn?

Lời ấy xác nhận nỗi sợ trong lòng tôi.

Kế hoạch phơi bày

Đêm đó, tôi không ngủ. Nỗi sợ hãi biến thành cơn giận dữ. Tôi tự nhủ: “Nếu im lặng, có ngày sẽ mất mạng thật. Phải tìm cách vạch trần.”

Sáng hôm sau, tôi giả vờ dậy sớm nấu ăn. Tôi để ý thấy trong gian bếp, có một gói bột lạ giấu trong hộp gia vị. Tôi run rẩy lấy điện thoại chụp lại.

Khi cả nhà quây quần ăn sáng, tôi bất ngờ quay sang Cường:
— Anh, tối qua em nghe thấy mẹ và Hảo nói chuyện về… thuốc. Em nghĩ họ đang định hại em.

Không khí bàn ăn sững lại. Mẹ chồng tái mặt, quát:
— Con nói bậy gì thế hả?

Tôi lập tức lấy điện thoại, mở tấm ảnh gói bột.
— Đây, em thấy trong bếp. Nếu không tin, bây giờ mình gọi công an đến kiểm tra.

Cường cầm lấy, mặt biến sắc. Anh nhìn mẹ, nhìn em gái, rồi gằn giọng:
— Mẹ, Hảo, giải thích đi!

Hảo lắp bắp:
— Con… con chỉ…

Mẹ chồng đỏ bừng mặt, nhưng không kịp bào chữa.

Sự thật vỡ òa
Khi công an đến, họ xác nhận gói bột là thuốc trừ sâu, chỉ cần pha vào thức ăn sẽ gây ngộ độc nặng. Cả nhà bàng hoàng.

Mẹ chồng cuối cùng gục xuống, khóc rống:
— Tao… tao chỉ nghĩ nếu nó chết, Cường sẽ lấy vợ khác, giàu có hơn, rồi giúp mẹ con tao thoát cảnh nợ nần… Tao sai rồi…

Cường ngồi sụp xuống ghế, ôm đầu. Tôi nghe mà lạnh sống lưng. Người mẹ mà anh kính trọng, người bà mà tôi từng tin tưởng, lại toan tính cả mạng sống tôi chỉ vì tiền.

Hảo thì bị đưa về trụ sở công an để lấy lời khai.

Cái kết

Sau sự việc ấy, Cường quyết định đưa tôi ra ở riêng. Anh xin lỗi tôi, khóc nhiều đêm. Dù tôi vẫn thương chồng, nhưng vết nứt niềm tin với gia đình anh quá lớn, khó lành lại.

Bà Liên được xử lý theo pháp luật, còn tôi, mỗi lần nhớ đến câu thì thầm bên cánh cửa gỗ: “Thuốc tẩm xong rồi! Nó chết là tiền về tay!” – lại rùng mình như nghe thấy tiếng dao kề sát cổ.

Tôi hiểu, đôi khi kẻ thù không ở đâu xa, mà chính là những người thân trong mái nhà mình. Và đôi khi, một lần vô tình nghe lén, lại cứu lấy cả mạng sống.